Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dưỡng nữ thành phi


Phan_3

Thế lực của Cửu vương gia ở Phong Yến quốc, một tay che trời. Làm chuyện đắc tội hoàng thượng, cũng không thể đắc tội Cửu vương gia tay cầm binh quyền!

Nếu thân phận của Sử Minh Phi bại lộ, đến lúc đó nhấc lên phong ba, ai cũng không có biện pháp cứu vãn!

Mạn Duẫn trong tay không có vũ khí, thể lực cùng tốc độ cũng kém hơn Mạnh thúc một nửa. Nếu không phải Sử Minh Phi liên tiếp ngăn trở Mạnh thúc, Mạn Duẫn sớm đã bị chém thành mấy khối rồi.

"Ta xem ngươi còn tránh thế nào!" Mạnh thúc vung đại đao, phần lưng ngăn trở Thiếu chủ. một đao hướng về Mạn Duẫn chém tới......

Đao của hắn, có chừng ba thước. một đao đi xuống, sẽ không ai hoài nghi, có thể đem người chém thành hai khúc.

Mạn Duẫn tránh né không kịp, chỉ có thể mở to mắt nhìn đao kia hạ xuống.

Nhưng cảm giác đau tâm tê liệt phế kia không có giáng xuống giống trong tưởng tượng,

Nhìn nam tử lạnh lùng tàng khốc như thần như quỷ, cơ hồ là trong nháy mắt ngăn trở trước người. Khuôn mặt lãnh khốc, ánh mắt thâm thúy, mày kiếm như đao nhọn. Vào giờ khắc này, so với bất cứ lúc nào càng thêm có mị lực hơn.

trên mặt Tịch Mân Sầm không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt hàm chứa băng hàn, làm cho người ta vừa nhìn liền lạnh đến tận tâm. Cánh tay khẽ nâng, hai ngón nhẹ nhàng kẹp lấy, vững vàng kẹp lại chặt đại đao đang bổ xuống.

Đại đao tràn đầy tính nguy hiểm, trong tay hắn giống như là một cây đồng nát sắt vụn. Ngón tay khép lại, đại đao vỡ vụn thành vài đoạn.

Ngay tại chỗ, đám người bịt mặc liền bị dọa đến sợ chết khiếp.

Công phu của Mạnh thúc là cao nhất trong bọn họ. Ngay cả Mạnh thúc cũng không tiếp nổi một chiêu của Cửu vương gia, như vậy bọn họ thuần túy chính là đi tìm cái chết.

Khiếp đảm, sợ hãi, ở thời khắc này ở trong lòng cuồn cuộn dậy sóng.

Sớm nghe nói về Cửu vương gia một thân võ công cái thế, nhưng ở khắc này nhìn thấy, ngoại trừ không dám tin, không còn điều gì khác. Mạnh thúc mở to mắt, trong mắt không có sự hung ác vừa rồi, thay thế vào đó chính là sự sợ hãi tột độ.

"Đến cả con gái của bổn vương cũng muốn chạm vào, có phải mật ngươi quá lớn rồi hay không?" Vứt bỏ miếng sắt vụn trong tay, Tịch Mân Sầm liếc mắt nhìn xuống Mạnh thúc.

Đây là loại coi rẻ của người mạnh đối với kẻ yếu Tịch Mân Sầm đi về phía trước một bước. Mạnh thúc bị sợ đến hai chân run lên, té ngã trên đất.

"Ngươi...... Ngươi......" Mạnh thúc nuốt nước miếng, lại một câu cũng nói không thành lời.

Chương 7: Kèm hai bên rời đi

“Như thế nào? Mạnh tướng quân uy danh lan xa sao lại là một người không có tiền đồ như vây? Nhìn thấy bổn vương liền không nói nổi nên lời?”

So với sợ hãi lúc nãy, trái tim của Mạnh thúc như là rơi vào trong hầm băng. Tứ chi khẽ phát rundám ngẩng đầu lền ngước nhìn người kia một cái.

Mạnh Hình là tướng quân trụ cột của nước láng giềng nam Trụ quốc, cũng coi như có một chút danh tiếng, ở một số nước nhỏ vẫn còn lưu truyền chiến tích của hắn.

Nếu nói đến Nam trụ quốc, không thể không nhắc đến cường quốc đứng đầu Phong Yến quốc. Mười mấy năm trước Phong Yến quốc chinh chiến các nước, lần lượt thu vào dưới trướng, mà Nam Trụ quốc cũng chính là một nước bại trận dưới Phong Yến quốc.

Lúc ấy thực lực Nam Trụ quốc cùng Phong Yến quốc tương đương nhau. Hai nước đối chiến ba năm, không thấy thắng bại. Nhưng kể từ lúc Tịch Mân Sầm mười tám tuổi gia nhập quân đội cầm binh, một bộ quân pháp chiến lược, chiếm hết Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, đem một đại quốc mênh mông đánh cho quân lính tan rã.

Con dân Nam Trụ quốc, hận nhất, chính là Cửu vương gia Tịch Mân Sầm.

Nhưng Nam Trụ là Nam Trụ quốc, Phong Yến là Phong Yến quốc. Khi Tịch Mân Sầm thu quân khải hoàng hồi kinh, Phong Yến quốc liền tôn hắn làm Chiến thần. Hôm nay, hắn là Thống soái lục quân, tay cầm trọng binh. một đám đại tướng quân, chỉ nghe lời một mình hắn. Nếu hắn rống một tiếng khởi binh tạo phản, hơn 80% tướng lãnh cũng sẽ khởi nghĩa vũ trang.

Mạnh Hình không nghĩ tới mình lại bại lộ thân phận......

Bọn họ dẫn người tư xông vào Vương phủ, đã là tội lớn. Chứ đừng nói bọn họ là con dân của một nước khác, Cửu vương gia tức giận, có thể mang binh lần nữa san bằng Nam Trụ hay không, còn là một vấn đề.

Tịch Mân Sầm một cước giẫm lên ngực hắn, lần nữa chà đạp như muốn nghiền nát.

ngực lan ra một bãi vết máu, đau đến mức Mạnh Hình khom người lên, ói ra một vũng máu tươi.

"Mạnh thúc." Sử Minh Phi tiến lên, một kiếm đẩy chân Tịch Mân Sầm ra.

Nhưng Tịch Mân Sầm nào có phải là người thường, sớm nhìn thấy ý nghĩ của hắn, phản chân đá một cái, đem hắn đạp đến bên bồn hoa, phần lưng đụng vào bồn hoa mới dừng lại.

Mạnh Hình lúc tới đã tính đến chuyện xấu nhất, nghĩ rằng, cho dù chết , cũng không thể bại lộ thân phận. Lại không nghĩ rằng Tịch Mân Sầm vừa thấy mặt hắn, liền nói ra thân phận của hắn.

Lần nhận thức này làm cho hắn không khỏi hoảng sơ..

Rốt cuộc Cửu vương gia làm sao nhìn thấu thân phận của hắn?

Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng hắn, Tịch Mân Sầm khẽ khom lưng, cánh môi khẽ đóng mở, "Nếu là thích khách bình thường mặc dù bản lĩnh không tệ, nhưng không thể làm giống như các ngươi nghiêm mật thống nhất như vậy. Các ngươi hiển nhiên chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, mục tiêu chính xác là chạy thẳng tới địa lao. Huống chi, Mạnh tướng quân chẳng lẽ quên mấy năm trước, ngươi đã từng cùng bổn vương trên sa trường tỷ thí qua sao? Mặc dù chỉ là một chiêu, nhưng Bổn vương lại nhớ kỹ bộ dáng của tướng quân."

Giống như là nhạo báng , ánh mắt sắc bén bức bách Mạnh Hình.

trên trán Mạnh Hình có một nốt ruồi to, chỉ cần tỉ mỉ lưu ý, nhận ra hắn một chút cũng không khó.

Có trách thì hắn nên trách bản thân mình xem thường trí nhớ của Tich Mân Sầm

Trận chiến dịch kia, không chỉ có một mình đại tướng quân Mạnh Hình ra sân. Năm đó cũng là như thế, chỉ là một chiêu, hắn liền bị Cửu vương gia đánh ngã.

Võ công của Cửu vương gia đã sớm đạt tới mức sâu không lường được. Dáng sợ nhất cũng không phải cái này, mà là ý định của người này.

Người này giống như Hàn Băng, vẻ mặt vốn đã thâm hiểm nay càng thâm hiểm hơn. Ý định muốn giấu còn muốn sâu hơn biển, cho dù có cho người đoán, cũng đoán không trúng.

Loại người này thường làm cho người ta khó nắm bắt, là loại người thường thường làm cho người ta sợ hãi nhất

Mạnh Hình lui về phía sau một bước, ít nhất lấy tình hình bây giờ mà nhìn, Cửu vương gia còn chưa muốn tánh mạng của hắn.

Gạt mặt nạ, treo lên một tia nụ cười tự giễu, Mạnh Hình nói: "Nhiều năm không gặp, Cửu vương gia mạnh khỏe chứ."

Rốt cuộc vẫn là một đại tướng quân, mặc dù là tướng bên thua, nhưng khí thế không giảm.

"Khỏe? Dáng vẻ Bổn vương như thế này được gọi là khỏe sao? thật không nghĩ tới Nam Trụ quốc lễ nghi như thế, không mời mà tới."

Tịch Mân Sầm nói chuyện không lưu lại một chút tình cảm và thể diện, băng hàn trong lời nói, thẳng làm cho người ta run sợ không thôi..

Khóe miệng Mạnh Hình cứng đờ, mang theo bi ai nhìn Thiếu chủ. Bọn họ lần này chọc trúng sơn vương rồi !

Mạn Duẫn cũng không có chú ý một màn trước mắt này, vừa thanh nhàn một chút liền suy nghĩ đến cái bớt Phong Diệp kia. không sai, trên eo nàng cũng có cái bớt như vậy. Lúc ra đời, mẫu thân liền vì sinh khó mà mất. Nàng nhớ mang máng nữ nhân kia trước khi chết nhìn nàng đầy ôn nhu, đưa tay, muốn đụng vào nàng, lại vì không chạm đến được ,mà bi thương.

Có lẽ là liên hệ máu mủ, tình cảm của Mạn Duẫn vốn rất mỏng manh, thế nhưng nhớ đến bộ dáng nữ nhân kia trước khi chết. Nàng là người tướng mạo thanh lệ bình thường, nhưng lông mi luôn mang theo nổi ưu thương. Trong trí nhớ, nàng bất tri bất giác để lại cho nữ nhân kia một chỗ nhỏ nhoi trong tim.

Thân tình, thứ này rất vi diệu. Giống như là có một sợi dây vô hình, đưa bọn họ liên hệ cùng một chỗ với nhau. rõ ràng không thèm để ý, lại không hề quên mất.

Từ nhỏ đến lớn, Mạn Duẫn chưa từng nghe qua bất kỳ nghe về chuyện của mẫu thân.

Khi xuất hiện một cái bớt giống nhau, cái loại nghi vấn đó lại một lần nữa trào lên trong đầu nàng.

Khẽ cúi đầu nhìn Sử Minh Phi nằm trên mặt đất, người này, có thể cũng cùng nàng có một ít liên hệ máu mủ hay không?

một khi cái tư tưởng này xông tới, liền càng không thể thu thập.

Nàng muốn hỏi một câu...... Cho dù như thế nào, cũng coi như nữ nhân kia là mẫu thân đời này của nàng, nàng có quyền hiểu rõ người ấy.

Đối với Sử Minh Phi nháy mắt thêm vài lần, Sử Minh Phi tựa hồ không hiểu, mờ mịt nhìn nàng.

Bốn phía bị hộ vệ bao quanh, động tác của Mạn Duẫn không dám quá lớn, thừa dịp không có người chú ý, hướng lên cổ mình, Sử Minh Phi sáng tỏ gật đầu.

Tịch Mân Sầm vừa mới chuẩn bị hướng trên người Mạnh Hình bổ một cước, cảm giác sau lưng kình phong lướt qua, nhanh chóng quay đầu lại.

Sử Minh Phi một tay giơ kiếm, đâm về Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm giơ tay muốn đánh trả, lại phát hiện thân hình Sử Minh phi chuyển một cái, chuyển sang Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm đưa tay bắt được Sử Minh Phi, nhưng trong lòng Sử Minh Phi sớm có tính toán, không để ý Tịch Mân Sầm công kích, thân thể nghiêng sang một bên, một thanh kiếm rơi vào trên cổ của Mạn Duẫn.

Mà bàn tay của Tịch Mân Sầm đang bắt được bắp chân của Sử Minh Phi.

Chỉ cần Tịch Mân Sầm nghĩ, dễ dàng có thể hất Sử Minh Phi ra, nhưng kiếm của Sử Minh Phi lại cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần Sử Minh Phi vừa khẽ động, thanh kiếm kia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, càng không có thứ gì khả năng thao túng hắn. Đổi thành ngày trước, vô luận trong tay đối phương là tánh mạng của ai, hắn cũng có thể chân mày không nhíu một cái, một chưởng giải quyết người dám uy hiếp hắn.

Nhưng hôm nay...... hắn có một chút do dự.

Buông tay ra, Tịch Mân Sầm xoay người, ánh mắt thâm thúy băng hàn tựa hồ cái gì đều có thể nhìn thấu.

"Muốn đi, có thể. Buông con gái của Bổn vương ra." Tịch Mân Sầm đứng chắp tay.

Mạn Duẫn nhìn không thấu trong lòng Tịch Mân Sầm nghĩ như thế nào...... rõ ràng Sử Minh Phi cái gì cũng còn chưa nói, thế nhưng hắn lại đánh đòn phủ đầu. Chẳng lẽ không sợ khi vừa buông tay, Sử Minh Phi sẽ phút chốc lấy tánh mạng của nàng sao?

Hay là nói, người nam nhân này thấu đáo tất cả? Chỉ là đang phối hợp nàng diễn trò?

"Tạ vương gia để một con đường sống, Mạnh thúc, đi mau." Sử Minh Phi kèm hai bên Mạn Duẫn, hướng đến cửa chính của vương phủ nhanh chóng chạy đi.

Chung quanh hộ vệ không dám đến quá gần, nhìn thái độ Vương Gia, ai cũng biết địa vị của Tiểu Quận Chúa, ở đêm qua đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mạnh Hình chống thân thể lên, ánh mắt nhìn Tịch Mân Sầm đang không nỡ rời Mạn Duẫn. Gian nan bước đi, thối lui đến sau lưng Sử Minh Phi.

Chương 8: Lên thuyền giặc.

Mới ra khỏi vương phủ, Sử Minh Phi kèm hai bên Mạn Duẫn liền nhảy lên một chiếc xe ngựa đã sớm chuẩn bị từ trước. Quay đầu lại nhìn Mạnh Hình khó khăn leo lên ngựa, nói: "Mạnh thúc, người bị thương có nặng lắm không?."

"Thiếu chủ yên tâm, mạt tướng còn chịu đựng được. Chúng ta đi nhanh lên." Khi nhìn thấy Mạn Duẫn thì Mạnh Hình lúng túng không biết làm sao.

Người khác không biết, nhưng ông nhìn thấy rất rõ ràng tiểu nha đầu này ra dấu cho Thiếu chủ như thế nào.

Còn hao tổn công sức mình mới vừa rồi còn đuổi theo nàng, muốn giết nàng.

hiện tại phải lấy bảo vệ tánh mạng, là dựa vào tiểu nha đầu này. Cửu vương gia tài mạo song tuyệt kinh tài phong dật, sanh ra con gái còn nhỏ tuổi, cũng là cơ trí phi phàm. Nếu là nam tử, sau khi lớn lên, chỉ sợ cũng có thể như Cửu vương gia bình thường dưới một người, trên vạn người chứ?

Mạnh Hình nghĩ như vậy, cho đến khi nghe Sử Minh Phi thúc giục mấy tiếng, mới nắm chặt cương ngựa, thúc ngựa rời đi.

"Vương Gia, có muốn phái người đuổi theo hay không?" Chu Phi giết chết vài người bịt mặt cuối cùng, đứng ở sau lưng Tịch Mân Sầm.

"không cần, trong lòng Bổn vương đã có tính toán. Chu Dương, đem thi thể trong sân dọn dẹp sạch sẽ, chặt đầu của bọn hắn, mang đến Nam Trụ quốc."

Nếu dám xông vào Sầm vương phủ, Bổn vương cũng phải nên đáp lễ đúng không ?

không truy cứu, đó là không thể nào. Sầm vương phủ không phải là nơi mà bất luận kẻ nào cũng có thể tùy ý xông vào...... Mặc dù nói không biết bọn họ vì nguyên nhân gì mà đêm khuya xông vào Sầm vương phủ, nhưng Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ không phải người sợ phiền phức. Dám chọc giận hắn, đương nhiên cũng phải trả giá rất đắt.

Mấy năm này quốc thái dân an, hôm nay có người đưa tới cửa cho hắn giải buồn, hắn cũng không ngại bồi bọn họ vui đùa một chút.

Lúc lắc ống tay áo, Tịch Mân Sầm trầm mặt đi về phía cửa chính vương phủ.

Chu Phi dặn dò Chu Dương mấy câu, đuổi theo Tịch Mân Sầm, đi ra khỏi vương phủ.

Chu Dương mặt khổ sở, "Cuộc sống thật là khổ, mấy người các ngươi toàn đem công việc nặng nhọc đẩy qua cho ta, sao các ngươi không đến dọn dẹp thi thể?" Thấy hai người biến mất ở cửa chính, Chu Dương hướng phương hướng kia mắng.

"Ặc, các ngươi đừng tưởng rằng không thêm tiền công, là có thể lười biếng, nhanh lên một chút, dọn dẹp xong rồi, ta còn chờ đi ăn cơm đây nè." Chu Dương giám đốc mấy hộ vệ, hận hận giẫm mấy đá.

Vó ngựa chạy như điên, thổi tung nhiều bụi bậm.

Khi không còn thấy Sầm vương phủ nữa, Sử Minh Phi đem để xuống, muốn nhéo gương mặt của Mạn Duẫn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạn Duẫn thì kịp thời thu tay về.

"Tiểu nha đầu, phát hiện ra mình có lương tâm, muốn cứu ta một mạng rồi hả?" Quăng mấy cái roi ngựa, con ngựa lại phi với tốc độ nhanh hơn.

Mạn Duẫn lơ đễnh, lương tâm? Ở kiếp trước, khi lần đầu tiên giết người, đã cho chó ăn rồi.

Nàng nơi nào còn có lương tâm? Trong lòng nàng, người khác đối tốt với nàng, nàng liền đối với tốt người đó, giống như là một cuộc giao dịch công bình. Những người khác, nàng không quan tâm.

"Ta cứu ngươi, có mục đích." Mạn Duẫn không chút nào giấu giếm.

Nhìn lại hướng vương phủ đã biến mất, nàng đột nhiên có chút nhớ nhung phụ vương mới vừa quen biết nhau không lâu.

Nàng cứ như vậy để cho Sử Minh Phi chạy, phụ vương có tức giận hay không? Bọn họ có quan hệ đối lập, nàng làm như vậy, có phải gây ra chuyện có lỗi với hắn hay không?

Tại sao lại để ý đến tâm tình của phụ vương như vậy? Nhưng làm thì cũng đã làm, dù nghĩ thế nào, cũng không có cơ hội hối hận.

"Tìm một chỗ, chúng ta hảo hảo mà nói chuyện. Ta có lời muốn hỏi ngươi, hỏi xong, ta liền trở về vương phủ."

Sử Minh Phi nhìn đứa bé tự tin này, bật cười một tiếng, "Tiểu nha đầu, bây giờ mới biết phải đi về? Ngươi lên nhầm thuyền giặc rồi, há có thể nói đi là đi?"

"Ta nói rồi, ngươi không có bản lãnh giam giữ ta." Mạn Duẫn nhìn thẳng hắn, không hề bỏ qua.

"Đó là tối hôm qua, hôm nay không có quẻ trận như trong rừng cây, ngươi còn có thể chạy ra lòng bàn tay ta?" Sử Minh Phi nắm tay lại, nụ cười trong mắt không thể che hết. Mặc dù nói không biết đứa nhỏ này làm sao có thể đi ra quẻ trận. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vương phủ là nhà nàng, một cái quẻ trận nho nhỏ, làm sao có thể vây khốn nàng.

"Người đừng quên, ngươi và vị tướng quân kia đều bị thương, các ngươi có bản lãnh giam giữ ta sao?" Mạn Duẫn khí thế không giảm, trên mặt tự tin không có một tia biến hóa. Nhưng chỉ có nàng biết, tình thế hôm nay, xác thực nàng cũng không dám nắm chắc.

Bọn họ là tàn binh, chính bản thân mình cũng không phải như thế sao?

Vết thương ở đầu vai, cảm giác ẩn ẩn đau. Mặc dù tối hôm qua đã bôi thuốc, nhưng mới vừa rồi động tác lớn như vậy, vết thương đã sớm nứt ra.

"Có bản lãnh hay không, một hồi liền biết. Trước kia người nào đắc tội Cửu vương gia, còn có ai có thể sống trên đời. Hôm nay ta coi như là nhờ vào hồng phúc của ngươi, dựa vào ngươi mới có thể bảo vệ một cái mạng. Người kia sao quan tâm ngươi như vậy, ngươi nói thử xem, một con cờ tốt như thế, không dùng thật là đáng tiếc." Sử Minh Phi cũng không phải là người tốt, người có giá trị lợi dụng, đương nhiên phải lưu lại.

Dùng nàng để ngăn trở Cửu vương gia, tựa hồ là lựa chọn không sai.

thì ra người nam nhân bất khả chiến bại không có điểm yếu đó, thế nhưng lại quan tâm con gái của mình như thé.

Mạn Duẫn là uy hiếp đối với hắn, vậy đối phó hắn liền dễ dàng.

"Ta không phải là người có thể dễ dàng thao túng, ngươi nên hiểu rõ ràng." Mạn Duẫn không nhịn được phát ra hàn khí.

"Đúng vậy, một đứa trẻ tám tuổi như ngươi, ta vẫn lần đầu tiên nhìn thấy. Thao túng ngươi thật sự không dễ dàng, cho nên chúng ta từ từ đi." Sử Minh Phi cười như không cười, ý vị sâu xa. Quay đầu nhìn về phía Mạnh Hình, nói: "Mạnh thúc, người của chúng ta cũng mất hết ở Sầm trong vương phủ rồi. Dù sao cũng không tìm được nữ nhân kia, hay là chúng ta trở về Nam Trụ trước. Nếu Cửu vương gia mang binh đuổi theo, chúng ta liền chạy không thoát."

"Thiếu chủ nói đúng, đáng tiếc lần này không tìm được, cuối cùng Chủ Thượng vẫn phải chịu khổ. Lão phu không hiểu những thứ gọi là tình tình ái ái như thế này, hầu hạ Chủ Thượng mấy mươi năm, nhưng ngay cả tâm nguyện cuối cùng của người cũng thỏa mãn không được. Thần thật thẹn với hoàng thượng." Mạnh Hình tâm tình kích động, lại khạc ra một búng máu.

một cước kia của Cửu vương gia, làm cho nội lực của ông tiêu mất bảy thành, máu bầm tụ ở tâm, trong chốc lát không thể liền tốt lên được..

Hai người không có sức tự vệ, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có 36 Kế, tẩu vi thượng sách.

"Các ngươi đang tìm người nào? Ngươi lại là ai?" Mạn Duẫn nâng lên ánh mắt sắc bén, lai lịch của tên này khẳng định không nhỏ.

Sử Minh Phi nhìn Mạn Duẫn bị trói ở trước ngực, nói: "Nam Trụ quốc Tứ hoàng tử Sử Minh Phi."

"Về phần người mà chúng ta tìm, ngươi không cần phải biết. Chỉ cần nhớ tên của ta là được." Sử Minh Phi giảo hoạt mà cười cười, mắt cong cong đào hoa hết sức tà mị.

hắn trên dưới hai mươi, dáng dấp anh tuấn lỗi lạc. Cho người ta có cảm giác, tựa như con hồ ly. Bề ngoài vô hại, lại một bụng đầy ý nghĩ xấu. Bộ dáng có mấy phần cà lơ phất phơ, nhưng là người lòng dạ sâu không lường được. Là hoàng tử Nam Trụ hoàng sủng ái nhất, nếu như không có gì ngoài ý muốn, NamTrụ hoàng đời sau chính là hắn.

Đột nhiên nhớ tới câu nói kia mà Mạnh Hình mới vừa nói, cái gì gọi là...... không thỏa mãn được nguyện vọng cuối cùng của Nam Trụ hoàng?

Chẳng lẽ...... "Nam Trụ hoàng sắp băng hà rồi sao?"

Sử Minh Phi cả kinh, sau đó thở dài, "Chuyện này không có gì phải lừa ngươi, lần này ta trở về, phụ hoàng đoán chừng nhẫn không được mấy ngày."

Thái y ngay từ mấy tháng trước, đã nói cho phụ hoàng nói kỳ hạn chót. hắn lần này đêm khuya xông vào Sầm vương phủ, chính là vì thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của phụ hoàng , không để cho hắn mang theo tiếc nuối mà đi. Chỉ tiếc, chạy vào Sầm vương phủ một chuyến, bọn họ không thể tìm được nữ nhân kia.

"Ai." Mạnh Hình tiếp lời hắn mà thở dài.

Mạn Duẫn không nói chuyện nữa, Nam Trụ hoàng băng hà, nói không chững triều đình sẽ có một lễ rửa tội thay da đổi thịt.

Chẳng biết tại sao, Mạn Duẫn nhìn nụ cười của Sử Minh Phi, thế nhưng lại cảm thấy có mấy phần khổ sở.

Chương 9: Hỏi Bớt

Sắc trời dần dần biến thành đen, ba người họ là từ trong vương phủ trốn ra khỏi, bên cạnh không có lương khô. Mạnh Hình xu phong nhận việc đi tìm món ăn thôn dã, mà Mạn Duẫn cùng Sử Minh không đương nhiên ngồi ở ven đường.

Mặt trăng lên cao, nhiệt độ theo bóng đêm càng thêm giảm xuống.

Mạn Duẫn ôm hai tay ở trước ngực, ngồi ở trên tảng đá lớn lạnh lẽo .

Trong bầu trời đêm trừ một vầng trăng cong, không có bất cứ ngôi sao, có vẻ vô cùng yên tĩnh. Bên tai một chút xíu gió thổi cỏ lay, cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Đêm qua cũng rét lạnh như vậy, Mạn Duẫn không nhịn được nghĩ đến việc sà vào trong lồng ngực ấm áp đó......

Phụ vương có thể đang tức giận hay không? Giận mình đã để cho Sử Minh Phi chạy.

Đột nhiên rất muốn nhìn thấy phụ vương, Mạn Duẫn đột nhiên đứng lên, đi về hướng Sử Minh Phi bên kia.

Sử Minh Phi cầm mấy cây củi, đang đốt lửa. Nhìn thấy trước đống lửa đột nhiên xuất hiện một đôi giầy thêu, ngẩng đầu lên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"trên cánh tay ngươi có cái bớt, đại biểu điều gì?"

Bốn bề vắng lặng, Sử Minh Phi hào phóng vén lên khăn vải trên cánh tay, "Ngươi nói cái này?" Chỉ vào bớt Phong Diệp bên dưới khăn vải hỏi.

"Biết rõ còn hỏi. Nếu không phải muốn biết cái này, ta sẽ không cứu ngươi đi ra vương phủ." Nhìn thấy lửa đã cháy lên, Mạn Duẫn ngồi xổm người xuống, đưa ra đôi tay sưởi ấm.

Mùa thu ở Phong Yến quốc, vẫn rất lạnh. Phàm đến tối, nhiệt độ liền giảm xuống đặc biệt mau. Sau khi sống lại, một mình ở tiểu viện sống tám năm, Mạn Duẫn phát giác mình càng ngày càng sợ lạnh. Đặc biệt là các buổi tối như thế này, nội tâm càng muốn tìm nơi ấm áp, rất muốn chạy về vương phủ.

"Sao ta phải nói với ngươi ? Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ là tù nhân, không có tư cách tra hỏi ta." Sử Minh Phi móc mấy cái đống lửa, lửa cháy càng mạnh.

"Ta biết rõ. Nhưng cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể tìm được đáp án. Cái bớt này, phải là người trong hoàng thất Nam Trụ Hoàng các ngươi mới có." Nhìn thấy Sử Minh Phi kinh ngạc một chút, Mạn Duẫn càng thêm xác định phỏng đoán của mình. Nhưng nàng không muốn biết cái này, mà là thân phận của nữ nhân kia.

Nháy mắt một cái, Mạn Duẫn hoảng hốt hỏi: "Ngươi có biết một người tên là Thẩm Đậu hay không?"

"Thẩm Đậu? Chưa nghe nói qua." Sử Minh không phải không nói láo, trong trí nhớ kiếm một chút,hắn chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.

không biết sao? Ngay cả nàng cũng có cái bớt giống hệt hắn, như vậy mẫu thân cũng nhất định có. Nam Trụ hoàng tộc họ ‘ sử ’, mà mẫu thân nàng họ ‘ Thẩm ’. nói không chừng vì che giấu tai mắt của người khác , mẫu thân đã từng cải danh đổi họ.

Nàng và Sử Minh Phi có cái bớt giống nhau, cũng liền nói rõ nàng và hắn có một tầng liên hệ máu mủ. Thậm chí có thể nói thành, nàng và Nam Trụ quốc vương cũng có một tầng quan hệ.

Mạn Duẫn đột nhiên rất muốn nhìn thử gia phả của hoàng triều Nam Trụ, nếu có thể nhìn qua một chút, tìm ra thân phận của mẫu thân liền dễ dàng hơn nhiều.

Mạn Duẫn không có ý định tiếp tục hỏi tiếp, nếu mẫu thân lựa chọn cải danh đổi họ, nhất định có nguyên nhân mà bà không thể nói. Nếu cứ tiếp tục hỏi tiếp, dính dấp ra một chút chuyện mà mình không biết, Mạn Duẫn không biết làm sao giải quyết. Tính toán như vậy, còn không bằng nàng đi về hỏi hỏi phụ vương.

Về phần Sử Minh Phi, Mạn Duẫn nhìn hắn một cái. Bất kể hắn cùng với mình có phần quan hệ thế nào, Mạn Duẫn không có ý định quen biết nhau.

Trong lòng mình có một người thân là phụ vương, đã đủ rồi.

"Ta về đây." Đứng lên, Mạn Duẫn xoay người muốn quay trở về.

Sử Minh Phi vừa nghe, đè lại đầu vai của nàng, nhưng không nghĩ vừa đúng đặt tại vết thương của Mạn Duẫn, máu lại chảy ra, Mạn Duẫn bị đau đến mức cắn chặt răng.

Sử Minh Phi vội vàng buông tay, lắc mình ngăn ở trước người Mạn Duẫn.

"Tiểu nha đầu, ngươi là bùa hộ mệnh của ta, ngươi vừa đi, Cửu vương gia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ta. Cái gọi là đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, hay là theo ta trở về Nam Trụ trước đi." Sử Minh Phi trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có chủ ý gì, không ai biết.

Mạn Duẫn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Đương nhiên không tin tưởng lời nói đầu môi của hắn, vòng qua hắn, liền muốn quay về vương phủ.

"Khuyên ngươi đừng động thủ." Nhìn thấy Sử Minh Phi giơ tay lên, Thanh âm của Mạn Duẫn không cao không thấp, lại làm cho Sử Minh Phi dừng động tác lại.

"Được, ta không động tay, ngươi ngồi trở lại đi, cùng ta trở về Nam Trụ."

Mạn Duẫn nhìn Sử Minh Phi cản đường, nói: "không, ta muốn trở về vương phủ, ngươi không ngăn được ta. Nếu ngươi không muốn mình vong mạng tại Phong Yến quốc, thì hãy để ta đi."

"Vùng hoang vu không người, ai có thể giúp ngươi? Cho dù muốn đem mạng của ta bỏ lại chỗ này, cũng cần phải có người đến thu!" Sử Minh Phi hai tay ôm ngực, mắt híp lại thành một đường.

"Nếu Bổn vương tới thu thì sao? Tứ hoàng tử!" Lành lạnh như băng, thanh âm lúc xa lúc gần, vang vang bất định, làm cho người ta không phân rõ người nói chuyện đang ở chỗ nào.

Mạn Duẫn giật mình một cái, là thanh âm của phụ vương!

Ngoảnh đầu nhìn chung quanh, trong đêm đen, chỉ nghe tiếng nói, không thấy bất kỳ thân ảnh nào.

Mạnh Hình vừa trở về, nghe đến thanh âm này, sợ đến mức tái xám tro tàn, cầm con thỏ trên tay cũng đánh rơi xuống đất, chạy nhanh như làn khói.

Chạy tới bên cạnh Sử Minh Phi, Mạnh Hình nhỏ giọng nói: "Tứ hoàng tử, làm thế nào?"

Biết Tịch Mân Sầm để ý Mạn Duẫn, Sử Minh Phi chuẩn bị diễn lại trò cũ, bắt lấy Mạn Duẫn uy hiếp Tịch Mân Sầm.

Nhưng lần đầu tiên là chính là Mạn Duẫn tính kế, lần thứ hai làm sao sẽ để cho Sử Minh Phi dễ dàng đắc thủ như vậy. Lăn một cái, nàng đã nhảy cách xa Sử Minh Phi vài mét xa.

Tại lúc này, hai bóng dáng xuất hiện trước người Mạn Duẫn

một là Tịch Mân Sầm, còn một là Chu Phi.

Tịch Mân Sầm một tay khoác lên trên trán Mạn Duẫn, nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Lần sau không cho phép tùy hứng."

Nghe được những lời này của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn biết trong lòng phụ vương khẳng định đã biết rõ nàng để cho Sử Minh Phi chạy. Bao dung nàng như vậy, càng làm cho nàng càng thêm thích phụ vương. Phụ vương không có bởi nàng phạm sai lầm mà tức giận, chỉ biết len lén đuổi theo, ở thời gian nguy hiểm, kịp thời vươn tay ra giúp đỡ.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .